Như thế nào là chứa của cải ở trên trời?


Chúa Jesus từng nói đến một quy luật bất biến về lòng người. Đó là của cải người ta để ở đâu thì tâm trí cũng ở đó.

Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy;nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó. – Ma-thi-ơ 6:19-21

Nếu bạn muốn tâm trí mình hướng về trời chứ không phải những thứ hướng về đất thì hãy chứa của cải mình ở trên trời.

Thật ra khái niệm “chứa của cải ở trên trời” được nhắc đến rõ ràng lần đầu tiên bởi Chúa Jesus. Trong giai đoạn trước Chúa Jesus thì người Israel không có khái niệm này vì tầm nhìn về tích lũy tài sản của họ bị giới hạn bởi số năm sống trên đất.

Nói đến đây thì có thể sẽ gây khó hiểu cho nhiều người vì như thế nào là chứa của cải ở trên trời?

Thật ra, Chúa Jesus cũng đã tiết lộ một cách để qua đó chúng ta biết làm thế nào để tích lũy cho nước Trời:

Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ chi; vì Cha các ngươi đã bằng lòng cho các ngươi nước thiên đàng. Hãy bán gia tài mình mà bố thí. Hãy sắm cho mình túi không hư, và của báu không hề hao kém ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt không làm hư nát. Vì của báu các ngươi ở đâu, thì lòng cũng ở đó. – Lu-ca 12:32-34

(Ở đây Chúa Jesus nhắn nhủ bầy nhỏ đừng sợ chi. Nhưng là đừng sợ điều gì vậy?

Nếu đọc những đoạn trước đó sẽ hiểu kỹ ý của thầy Jesus đó là kêu gọi môn đồ đừng sợ chuyện thiếu ăn, thiếu mặc, và đừng lo lắng tìm kiếu những điều mà thế gian vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng trước hết hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời!)

Đức Chúa Jêsus nghe vậy, bèn phán rằng: Còn thiếu cho ngươi một điều; hãy bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời; bấy giờ hãy đến mà theo ta. – Lu-ca 18:22

Nếu như đầu tư cho đời này là tích lũy thêm nhiều tài sản, đất đai, tiền điện tử, mô hình kinh doanh,… để giá trị tăng theo quy luật kinh tế thị trường thì đầu tư cho nước Trời là bán đi những gì mình có và phân phối lại cho những người nghèo.

Tôi biết lời kêu gọi này của Chúa Jesus đã là một cớ gây cản trở cho nhiều người đến với Tin lành của nước Đức Chúa Trời. Nhất là những người tích lũy được nhiều của cải trong đời này. Vì thật sự để bán đi của cải do chính công sức mình gây dựng trong nhiều năm quả thật là một điều gì đó rất khó để chấp nhận.

Tuy nhiên, trong bài viết này, tôi cung cấp cho bạn một góc nhìn tổng quan về mặt luật pháp để bạn thấy được tại sao việc phân phối gia tài của mình cho người nghèo là phục vụ cho nước Trời.

.

Luật về giúp đỡ người nghèo

Mô hình quản lý mà Đức Chúa Trời áp dụng cho Israel thời Giô-suê chính là một mô hình thu nhỏ của nước Trời. Mặc dù vậy, ý muốn của Đức Chúa Trời muôn đời không thay đổi cho dù là sự biểu hiện qua các điều luật ngày xưa hay qua các lời dạy của Chúa Jesus cho thời kỳ Hội thánh.

Chúa Jesus cũng đã nói Nước Đức Chúa Trời không đến cách rõ ràng, và người ta sẽ không nói: Ở đây, hay là: Ở đó; vì nầy, nước Đức Chúa Trời ở trong các ngươi. (Lu-ca 17:20)

Nghĩa là khi bạn làm theo ý muốn và điều răn của Đức Chúa Trời tức là nước Đức Chúa Trời đang ở trong lòng bạn.

Chính vì vậy khi bạn thực hành theo điều luật giúp đỡ người nghèo, bạn đang thực hiện đúng theo mô hình nước Trời ngay trong cuộc sống ở đời này.

Nếu trong thành nào của xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho, ở giữa ngươi có một người anh em bị nghèo, thì chớ cứng lòng nắm tay lại trước mặt anh em nghèo của mình đó. Nhưng khá sè tay mình ra, cho người vay món chi cần dùng trong sự nghèo nàn của người. Khá coi chừng, kẻo có một ác tưởng nơi lòng ngươi, rằng: Năm thứ bảy tức là năm giải thích, hầu gần! Khá coi chừng, kẻo mắt ngươi chẳng đoái thương anh em nghèo của mình, không giúp cho người gì hết, e người kêu cùng Đức Giê-hô-va về ngươi, và ngươi sẽ mắc tội chăng. Ngươi phải giúp cho người, chớ cho mà có lòng tiếc; vì tại cớ ấy, Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ ban phước cho mọi công việc của ngươi, và mọi điều ngươi đặt tay vào mà làm. Vì sẽ có kẻ nghèo trong xứ luôn luôn, nên ta mới dặn biểu ngươi mà rằng: Khá sè tay mình ra cho anh em bị âu lo và nghèo khó ở trong xứ ngươi. – Phục-truyền Luật-lệ Ký 15:7-11

Nếu anh em ở gần ngươi trở nên nghèo khổ, tài sản người lần lần tiêu mòn, thì hãy cứu giúp người, mặc dầu là kẻ khách kiều ngụ, hầu cho người cứ ở cùng ngươi. Chớ ăn lời, cũng đừng lấy lợi người; nhưng hãy kính sợ Đức Chúa Trời mình, thì anh em ngươi sẽ ở cùng ngươi. Chớ cho người vay bạc ăn lời và đừng cho mượn lương thực đặng lấy lời. – Lê-vi Ký 25:35,37

“Các ngươi chớ cằn mót nho mình, đừng nhặt những trái rớt rồi, hãy để cho mấy người nghèo và kẻ khách: Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi. – Lê-vi Ký 19:10

Nhắc đến chuyện chớ mót hết mà hãy để lại cho người nghèo thì tấm gương nổi bật nhất trong Cựu Ước chính là Bô-ô. Ông thực hành nguyên tắc công bình này đối với Ru-tơ và về sau được phước và được kể tên trong dòng dõi sanh ra Chúa Jesus.

.

Luật về hoàn trả sản nghiệp trong năm hân hỉ

Xã hội loài người ngày nay rơi vào tình trạng phân biệt giàu nghèo cực kỳ nghiêm trọng ở gần như tất cả mọi quốc gia trên thế giới.

Điển hình như Hàn Quốc, khoảng cách giàu nghèo ngày càng gia tăng, nguyên nhân do bắt nguồn từ nền tảng kinh tế gia đình. Nghĩa là người giàu sở hữu nhiều bất động sản, doanh nghiệp và con cái họ được thừa kế qua các đời. Từ đó người giàu ngày càng giàu trong khi người nghèo chỉ với thu nhập từ làm công không thể nào vươn lên để thay đổi số phận tài chính.

Rất nhiều giải pháp được đưa ra từ các chính phủ nhưng vấn đề này chỉ có thể được giải quyết NẾU xã hội loài người được xây dựng theo mô hình luật pháp của Đức Giê-hô-va.

Vậy trong bộ luật của Đức Giê-hô-va có điều luật nào giúp tránh nảy sinh tình trạng phân biệt giàu nghèo?

Đó chính là điều luật về năm hân hỉ trong Lê-vi Ký 25:

10 Các ngươi phải làm cho năm thứ năm mươi nên thánh, và rao truyền sự tự do cho hết thảy dân trong xứ. Ấy sẽ là năm hân hỉ cho các ngươi; ai nấy đều được nhận lại cơ nghiệp mình, và ai nấy đều trở về gia quyến mình11 Năm thứ năm mươi nầy là một năm hân hỉ cho các ngươi, không nên gieo, không nên gặt vật chi đất tự sanh sản, và cũng chẳng nên hái nho không có hớt sửa, 12 vì là một năm hân hỉ, sẽ làm thánh cho các ngươi; phải ăn những thổ sản. 13 Trong năm hân hỉ nầy, các sản nghiệp đều sẽ trở về nguyên chủ

14 Nếu các ngươi bán hay là mua vật chi với kẻ lân cận mình, thì chớ lận anh em mình. 15 Ngươi sẽ cứ lấy số năm từ sau năm hân hỉ mà mua với kẻ lân cận mình; còn người, cứ lấy theo số năm có hoa lợi mà bán. 16 Tùy theo số năm sau năm hân hỉ, ngươi sẽ bù thêm giá; tùy theo số năm ít, ngươi sẽ giảm bớt giá; vì theo số mùa gặt mà người bán cho ngươi.

23 ĐẤT KHÔNG ĐƯỢC ĐOẠN MÃI; VÌ ĐẤT THUỘC VỀ TA, các ngươi ở cùng ta như kẻ khách ngoại bang và kẻ kiều ngụ. 24 Trong khắp xứ mà các ngươi sẽ được làm sản nghiệp, hãy cho phép chuộc đất lại25 Nếu anh em ngươi trở nên nghèo, và bán một phần sản nghiệp mình, thì người bà con gần có quyền chuộc lại, phải đến chuộc phần đất anh em người đã bán. 26 Nếu người nào không có ai được quyền chuộc lại, nhưng tự lo cho có chi chuộc lại được, 27 thì phải tính từ năm đã bán bồi số trội cho chủ mua, rồi người sẽ được nhận sản nghiệp mình lại. 28 Nếu nguyên chủ không tìm đủ giá đặng trả cho, đất bán sẽ thuộc về người chủ mua cho đến năm hân hỉ; đoạn đất sẽ ra khỏi tay chủ mua và về nguyên chủ

29 Nếu người nào bán một cái nhà ở trong thành có vách bọc, thì có được phép chuộc lại cho đến giáp một năm sau khi bán; phép chuộc lại của người chỉ trong một năm trọn vậy. 30 Còn nếu không chuộc lại trước khi giáp hạn một năm trọn, thì nhà ở trong thành có vách bọc đó sẽ về chủ mua và dòng dõi người mãi mãi; đến năm hân hỉ nhà đó không ra khỏi tay họ. 31 Nhưng các nhà ở nơi hương thôn không có vách bọc lấy, thì kể như ruộng đất; chủ bán có phép chuộc lại; đến năm hân hỉ nhà sẽ về nguyên chủ.

39 Nếu anh em ở gần ngươi trở nên nghèo khổ, đem bán mình cho ngươi, chớ nên bắt người làm việc như tôi mọi; 40 người ở nhà ngươi như kẻ làm thuê, người ở đậu, sẽ giúp việc ngươi cho đến năm hân hỉ: 41 đoạn người và con cái người thôi ở nhà ngươi, trở về nhà và nhận lấy sản nghiệp của tổ phụ mình.

.

Nguyên tắc chung là: Cứ sau mỗi 49 năm thì đất đai, nhà cửa, tôi tớ đều trở về nguyên chủ. Không ai được sở hữu mãi mãi.

Và quan trọng bạn cần hiểu bản chất về đất đai, sản nghiệp thật sự là của ai. Tất cả đều thuộc về Đức Giê-hô-va. Vậy thật sự bạn đâu có gì để mất khi bạn phân phối tài sản lại cho người nghèo!

Các điều luật này sẽ giúp cho xã hội không có tình trạng một ai đó, hay một nhóm nào đó trở nên quá giàu do sở hữu nhiều đất đai, nhà cửa, tôi tớ. Hơn nữa, luật năm hân hỉ cũng bảo vệ cho những người nghèo để họ không bị rơi vào hoàn cảnh mất trắng sản nghiệp do gia đình để lại. Điều này cũng giúp tránh tình trạng lạm phát giá đất đai.

Mặc dù về sau trong Israel thì giới vua chúa cầm quyền trở nên giàu có do sở hữu nhiều đất đai và thu thuế. Nhưng nên nhớ rằng theo quy định đúng chuẩn của Đức Giê-hô-va thì xã hội không cần có vua, mà tất cả chỉ bởi Đức Giê-hô-va lãnh đạo (đọc thêm I Sa-mu-ên 8).

.

Các tấm gương trong Công vụ

1 Trong thành Sê-sa-rê, có một người tên là Cọt-nây, làm đội trưởng của đội binh gọi là Y-ta-li. 2 Người vẫn là đạo đức, cùng cả nhà mình đều kính sợ Đức Chúa Trời, người hay bố thí cho dân, và cầu nguyện Đức Chúa Trời luôn không thôi. 3 Đương ban ngày, nhằm giờ thứ chín, người thấy rõ ràng trong sự hiện thấy có một vị thiên sứ của Đức Chúa Trời vào nhà mình, và truyền rằng: Hỡi Cọt-nây! 4 Đôi mắt người ngó chăm thiên sứ và run sợ lắm, thưa rằng: Lạy Chúa, có việc chi? Thiên sứ nói: Lời cầu nguyện cùng sự bố thí ngươi đã lên thấu Đức Chúa Trời, và Ngài đã ghi nhớ lấy. – Công-vụ các Sứ-đồ 10

36 Tại thành Giốp-bê, trong đám môn đồ, có một người đàn bà tên là Ta-bi-tha, nghĩa là Đô-ca; người làm nhiều việc lành và hay bố thí37 Trong lúc đó, người đau và chết. Người ta tắm rửa xác người, rồi để yên trong một phòng cao. 38 Môn đồ nghe Phi-e-rơ đương ở tại Ly-đa, gần thành Giốp-bê, bèn sai hai người đi mời người đến chớ chậm trễ. 39 Phi-e-rơ đứng dậy đi với hai người. Khi tới nơi, người ta dẫn Phi-e-rơ đến chỗ phòng cao; hết thảy các đàn bà góa đều đến cùng người mà khóc, và giơ cho người xem bao nhiêu áo xống và áo ngoài, lúc Đô-ca còn sống ở với mình đã may cho40 Phi-e-rơ biểu người ta ra ngoài hết, rồi quì gối mà cầu nguyện; đoạn, xây lại với xác, mà rằng: Hỡi Ta-bi-tha, hãy chờ dậy! Người mở mắt, thấy Phi-e-rơ, bèn ngồi dậy liền. – Công-vụ các Sứ-đồ 9

Những việc làm của Cọt-nây được chính Đức Chúa Trời ghi nhớ và chính thiên sứ nói với ông điều đó. Còn đối với Ta-bi-tha, bà được trải nghiệm sự sống lại và được người khác làm chứng tốt về mình.

Ngoài ra, nếu để ý một chi tiết trong lời thiên sứ nói với Cọt-nây thì sự bố thí của ông còn được xem như một của lễ kỷ niệm dâng cho Đức Giê-hô-va:

1 Khi nào ai dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ chay, thì lễ vật người phải bằng bột lọc có chế dầu, và để nhũ hương lên trên. 2 Người sẽ đem đến cho các con trai A-rôn, tức những thầy tế lễ; thầy tế lễ sẽ lấy một nắm bột lọc chế dầu và hết thảy nhũ hương, đem xông làm kỷ niệm trên bàn thờ; ấy là một của lễ dùng lửa dâng lên, có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va 3 Phần chi trong của lễ chay còn lại sẽ thuộc về A-rôn và các con trai người; ấy là một vật chí thánh trong các của lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va.” – Lê-vi Ký 2:2

.

Sự phán xét chiên và dê

Ma-thi-ơ 25:31-46 là đoạn Kinh thánh rất quen thuộc và đánh động lương tâm của nhiều người.

Ở đây tôi chỉ nhấn mạnh việc giúp đỡ người khác được xem như một tiêu chuẩn cực kỳ quan trọng mà Chúa Jesus sẽ dùng để phán xét.

Rõ ràng Chúa Jesus không đến để bãi bỏ luật pháp, mà ngược lại còn nâng cao hơn nữa tiêu chuẩn thực hành của luật pháp, khi công bố rõ hình phạt cùng chịu chung với ma quỷ cho những ai không giúp đỡ một người hèn mọn.

Nếu bạn tin những gì Chúa Jesus nói là chân lý thì quả thật việc giúp những người hèn mọn không còn là chuyện có thể làm theo ý thích tùy hứng nữa mà đã trở nên tiêu chuẩn để đánh giá vào nước thiên đàng.

.

Trong chúng ta ai cũng đã từng được một người bán cả gia tài để cứu chuộc

44 Nước thiên đàng giống như của báu chôn trong một đám ruộng kia. Một người kia tìm được thì giấu đi, vui mừng mà trở về, bán hết gia tài mình, mua đám ruộng đó. 
45 Nước thiên đàng lại giống như một người lái buôn kiếm ngọc châu tốt, 46 khi đã tìm được một hột châu quí giá, thì đi bán hết gia tài mình mà mua hột châu đó.”
 – Ma-thi-ơ 13

Chúa Jesus đã từ bỏ nơi cao trọng trên trời, thân thế vinh hiển, cùng với sự sống của chính mình để chuộc lấy linh hồn của bạn.

Linh hồn của bạn chính là của báu trong đám ruộng thế gian, là viên ngọc châu quý giá.

Khi trong bạn đã ngập tràn sự biết ơn những gì Chúa Jesus đã làm cho mình thì việc tích trữ của cải trên trời không còn là sự ngăn trở lớn đối với bạn nữa.

Scroll to Top